Không khí trong căn hộ của chị Mai luôn phảng phất mùi nước hoa hồng dịu nhẹ và tiếng nhạc jazz du dương. Ở tuổi 37, chị Mai có một cuộc sống mà nhiều người mơ ước: sự nghiệp thành công, một người chồng yêu thương và một cô con gái nhỏ đáng yêu. Mỗi tuần một lần, một cô gái trẻ tên An đến dọn dẹp nhà cửa cho chị. An ít nói, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt to tròn luôn ánh lên vẻ chăm chỉ và lễ phép. Chị Mai cảm thấy hài lòng với An, cô bé làm việc tỉ mỉ, gọn gàng, và không bao giờ gây ra phiền phức.
Cuộc đời chị Mai không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Mười chín năm về trước, khi còn là một sinh viên năm nhất đầy hoài bão, một sai lầm đã đẩy chị vào bi kịch. Một cuộc tình thoáng qua, một lần mang thai ngoài ý muốn. Nỗi sợ hãi, sự hổ thẹn, và cả sự bế tắc của tuổi trẻ đã khiến chị đưa ra một quyết định đau đớn: sinh con ra và gửi bé vào trại trẻ mồ côi. Chị đã tự nhủ với lòng mình rằng, đó là cách tốt nhất cho cả chị và đứa bé. Chị đã cố gắng quên đi quá khứ đó, chôn chặt nó vào một góc sâu thẳm nhất của trái tim. Chị tin rằng, thời gian sẽ xoa dịu tất cả, và chị có thể sống một cuộc đời mới, không vướng bận.
Những năm tháng sau đó, chị Mai vùi đầu vào học tập và công việc. Chị cố gắng chứng minh bản thân, để quên đi những dằn vặt. Chị thành công, có một vị trí đáng nể trong xã hội, và tìm được hạnh phúc bên người chồng hiện tại và cô con gái nhỏ. Chị nghĩ rằng, quá khứ đã ngủ yên.
Một buổi chiều thứ Bảy, An đến dọn dẹp nhà cửa như thường lệ. Chị Mai đang ngồi đọc sách trong phòng khách. Thấy An đang dọn dẹp phòng ngủ của mình, chị bỗng nhớ ra mình để quên chiếc điện thoại trên bàn trang điểm. Chị bước vào phòng ngủ. An đang cúi xuống, nhặt một chiếc khăn rơi dưới sàn. Chiếc ví nhỏ của An trượt ra khỏi túi áo, rơi xuống đất, và một tấm ảnh cũ bay ra.
Chị Mai khẽ cúi xuống, nhặt tấm ảnh lên. Đó là một bức ảnh chụp một bé gái sơ sinh. Bé gái ấy nằm ngoan ngoãn trong chiếc nôi nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bầu bĩnh. Ngay lập tức, một luồng điện chạy dọc sống lưng chị Mai. Toàn thân chị cứng đờ. Đây chính là tấm hình mà chị đã chụp đứa con gái đầu lòng của mình, trước khi gửi bé vào trại trẻ mồ côi. Tấm hình ấy, chị đã giữ lại, như một kỷ vật của quá khứ đau buồn.
Tay chị Mai run rẩy. Tại sao An lại có tấm hình này? Phải chăng… không thể nào! Nỗi hoảng loạn trỗi dậy trong lòng chị. Chị nhìn An, cô bé vẫn đang cúi đầu, không hề hay biết sự việc.
Chị Mai đặt tấm ảnh vào ví của An một cách vội vàng, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Tim chị đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi thở chị trở nên gấp gáp. Chị cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lồng ngực. An… có phải An chính là con gái chị không?
Suốt buổi chiều hôm đó, chị Mai không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Ánh mắt chị liên tục dõi theo An. Mỗi cử chỉ, mỗi hành động của An đều khiến chị Mai liên tưởng đến chính mình khi còn trẻ. An ít nói, chăm chỉ, và có một nét gì đó trầm tư, giống hệt chị thời thiếu nữ. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú… càng nhìn, chị càng thấy những đường nét quen thuộc hiện rõ trên khuôn mặt An.
Nỗi ám ảnh về quá khứ bỗng chốc sống dậy, dữ dội hơn bao giờ hết. Chị Mai cảm thấy cắn rứt lương tâm. Chị đã bỏ rơi con gái mình. Và giờ đây, con gái chị lại đang ở ngay bên cạnh, làm việc cho chị, mà chị không hề hay biết.
Những ngày sau đó, chị Mai sống trong sự đấu tranh nội tâm dữ dội. Chị muốn tìm cách xác minh sự thật. Chị muốn hỏi An, muốn thú nhận tất cả. Nhưng chị lại sợ. Sợ sự thật sẽ bị phơi bày. Sợ An sẽ hận chị, sẽ không bao giờ tha thứ cho chị. Sợ cuộc sống bình yên hiện tại của chị sẽ bị đảo lộn.
Chị bắt đầu lặng lẽ quan sát An, tìm kiếm những dấu hiệu. Chị hỏi An về gia đình, về quá khứ của cô bé. An kể rằng mình mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở một mái ấm tình thương. Cô bé không có kỷ niệm gì về cha mẹ ruột, chỉ biết mình được gửi vào mái ấm khi còn rất nhỏ. Nghe những lời đó, tim chị Mai như thắt lại. Tất cả những chi tiết đều khớp.
Một buổi tối, khi chồng và con gái đã ngủ say, chị Mai ngồi một mình trong phòng khách, ôm tấm ảnh cũ của bé gái sơ sinh vào lòng. Nước mắt chị tuôn rơi không ngừng. Chị nhớ lại những ngày tháng đau khổ năm xưa, nhớ lại khoảnh khắc chị gửi con vào trại trẻ mồ côi. Chị đã từng nghĩ rằng mình đã làm điều đúng đắn, nhưng giờ đây, chị nhận ra mình đã sai lầm đến nhường nào. Chị đã bỏ rơi chính giọt máu của mình, để con bé phải lớn lên trong cô độc, không có tình yêu thương của cha mẹ.
Chị Mai không thể tiếp tục im lặng được nữa. Chị phải đối mặt với sự thật. Chị phải thú nhận tất cả với An.
Sáng hôm sau, khi An đến làm việc, chị Mai đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Chị mời An ngồi xuống ghế sofa, đối diện với mình.
“An này,” chị Mai cất tiếng, giọng chị run run. “Chị có chuyện này muốn nói với em.”
An nhìn chị Mai, ánh mắt cô bé có chút ngạc nhiên. “Dạ, chị nói đi ạ.”
Chị Mai lấy ra tấm ảnh sơ sinh trong ví mình, đưa cho An. “Tấm ảnh này… có phải của em không?”
An nhìn tấm ảnh, đôi mắt cô bé mở to. “Dạ… đây là tấm ảnh duy nhất mà con có ạ. Các cô ở mái ấm tặng con.”
Chị Mai hít một hơi thật sâu. “An… chị là mẹ ruột của em.”
An chết lặng. Gương mặt cô bé trắng bệch. Đôi mắt to tròn nhìn chị Mai, ánh mắt em đầy sự bàng hoàng, không tin. “Chị… chị nói gì vậy? Mẹ con… mẹ con mất rồi mà.”
“Mẹ xin lỗi con, An,” chị Mai nói, nước mắt chị tuôn rơi. Chị kể cho An nghe về quá khứ của mình, về sai lầm của tuổi trẻ, về quyết định đau đớn mà chị đã đưa ra. Chị kể về nỗi dằn vặt, về sự ân hận mà chị đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua.
An lắng nghe, nước mắt cô bé bắt đầu lăn dài. “Tại sao… tại sao mẹ lại bỏ rơi con? Tại sao mẹ lại không đến tìm con?”
“Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã hèn nhát. Mẹ đã sợ hãi,” chị Mai nói, ôm chặt An vào lòng. “Mẹ biết, mẹ đã làm con đau khổ. Mẹ biết, mẹ không xứng đáng với sự tha thứ của con. Nhưng mẹ muốn được bù đắp cho con. Mẹ muốn được chăm sóc con. Mẹ muốn được làm mẹ của con.”
An vẫn khóc nức nở trong vòng tay chị Mai. Cô bé đã lớn lên mà không có cha mẹ, không có một mái ấm gia đình thực sự. Bao nhiêu năm qua, cô bé luôn khao khát được biết cha mẹ mình là ai, được yêu thương, được che chở. Và giờ đây, mẹ ruột của cô bé lại đang ở ngay trước mặt, nói lời xin lỗi.
Sau buổi nói chuyện hôm đó, An quyết định về sống cùng chị Mai. Chị Mai kể hết mọi chuyện với chồng. Anh Mạnh là người đàn ông nhân hậu. Anh ấy không trách móc chị Mai, mà còn động viên chị. Anh ấy cũng rất yêu thương An, coi An như con gái ruột. Cô con gái nhỏ của chị Mai cũng rất quý An, gọi An là chị hai.
Cuộc sống của chị Mai bước sang một trang mới. Chị không chỉ có một người chồng yêu thương, một cô con gái nhỏ đáng yêu, mà còn có một người con gái mà chị đã từng nghĩ rằng đã mất mãi mãi.
Dù quá khứ vẫn còn đó, nhưng chị Mai tin rằng, bằng tình yêu thương và sự bù đắp, chị có thể hàn gắn những vết rạn nứt trong lòng An. Chị không còn mặc cảm về quá khứ nữa. Chị sống vì hiện tại, vì tương lai, vì những người thân yêu của mình. Chị hiểu rằng, tình yêu thương của một người mẹ không thể đong đếm bằng bất cứ điều gì.
An dần lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và gia đình mới. Cô bé không còn ít nói, trầm tư như trước nữa. Cô bé cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. An học giỏi, và trở thành một cô gái xinh đẹp, hiền lành.
Chị Mai nhìn An, trong lòng chị tràn ngập hạnh phúc. Chị biết, chị đã tìm thấy lại được những gì mình đã đánh mất. Dù có muộn màng, nhưng chị đã có một gia đình trọn vẹn, và một cô con gái mà chị đã yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay cả khi chị chưa biết em là máu mủ của mình.
Trong một buổi tối, khi An đã ngủ say, chị Mai ngồi cạnh giường con, vuốt ve mái tóc của An. Chị khẽ thì thầm: “Mẹ xin lỗi con, An. Mẹ yêu con nhiều lắm.”
An khẽ cựa mình, rồi nắm chặt tay mẹ. Chị Mai mỉm cười. Nụ cười ấy, giờ đây, đã không còn nỗi day dứt, chỉ còn sự bình yên và hạnh phúc.