Nữ tỷ phú sỉ nhục cựu chiến binh ở máy bay, 10 phút sau cô ta phải quỳ gối xin tha

   

Nữ tỷ phú sỉ nhục cựu chiến binh ở máy bay, 10 phút sau cô ta phải quỳ gối xin tha mất hết sự nghiệp

Trong khoang hạng nhất của chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM, Minh Anh ngồi ở ghế 2A, dáng vẻ toát lên sự quyền lực và kiêu ngạo. Ở tuổi 42, cô là biểu tượng của sự thành công, điều hành Minh Anh Group – một tập đoàn bất động sản với khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng. Bộ váy hiệu Chanel ôm sát cơ thể, đôi giày cao gót Louboutin đỏ rực, và chiếc đồng hồ vàng đính kim cương trên cổ tay cô đều là những tuyên ngôn về vị thế. Nhưng thứ nổi bật nhất là chiếc túi Hermès Birkin cá sấu trắng đính kim cương trị giá 5 tỷ đồng, đặt ngay ngắn trên ghế bên cạnh, được cô nâng niu như một báu vật.

Minh Anh lướt ngón tay trên màn hình iPad, kiểm tra email từ các đối tác quốc tế. Cô đang chuẩn bị cho một dự án lớn trị giá 200 tỷ đồng với một tập đoàn Nhật Bản, một bước ngoặt để đưa Minh Anh Group ra thị trường toàn cầu. Ánh mắt sắc lạnh của cô không rời màn hình, ngay cả khi tiếp viên mang đến một ly rượu vang đỏ hảo hạng. “Cảm ơn,” cô nói ngắn gọn, không buồn nhìn lên.

Đối diện Minh Anh, ở hàng ghế bên kia lối đi, là ông Lê Văn Sơn, một người đàn ông 72 tuổi. Ông gầy gò, làn da nhăn nheo cháy nắng, đôi mắt hiền từ ẩn sau cặp kính cũ kỹ. Bộ quần áo vải thô bạc màu và đôi dép cao su mòn vẹt khiến ông lạc lõng giữa không gian sang trọng của khoang hạng nhất. Ông Sơn cầm một cuốn sách cũ, bìa đã sờn, đọc chậm rãi từng trang. Trên bàn trước mặt ông là một cốc nước cam mà tiếp viên vừa mang tới, thứ duy nhất ông yêu cầu.

Khi máy bay gặp một cơn rung nhẹ do nhiễu loạn không khí, ông Sơn giật mình. Đôi tay run rẩy do tuổi già khiến ông vô tình làm đổ cốc nước cam. Một vài giọt bắn lên chiếc túi Hermès của Minh Anh, để lại những vệt nhỏ trên lớp da cá sấu trắng tinh. Ông Sơn vội vàng lấy khăn giấy, lúng túng lau vết bẩn, miệng lắp bắp: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”

Minh Anh lập tức quay sang, ánh mắt bùng lên giận dữ. Cô đặt iPad xuống, đứng bật dậy, giọng sắc lạnh: “Ông làm cái gì vậy? Ông có biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Năm tỷ đồng! Ông nghĩ ông lau vài cái là xong à?” Tiếng quát của cô vang vọng trong khoang, khiến các hành khách xung quanh ngẩng lên, tò mò nhìn về phía họ.

Ông Sơn cúi đầu, cố gắng lau thêm vài lần, nhưng vết bẩn vẫn còn. “Tôi xin lỗi cô, tôi sẽ đền nếu cần,” ông nói, giọng nhỏ nhẹ, đầy chân thành. Nhưng lời xin lỗi ấy chỉ khiến Minh Anh càng nổi giận. Cô giật lấy chiếc túi, kiểm tra kỹ lưỡng, rồi quay sang ông Sơn, chỉ tay vào mặt ông: “Đền? Ông lấy gì mà đền? Nhìn ông xem, cả đời cũng không kiếm nổi một góc cái túi này! Loại người như ông mà cũng được ngồi ở đây? Tiếp viên đâu, đuổi ông ta xuống khoang thường ngay!”

Một cô tiếp viên trẻ tuổi, tên Linh, vội vàng bước tới, vẻ mặt lúng túng. “Thưa cô Minh Anh, ông Sơn có vé hợp lệ cho khoang hạng nhất. Mong cô thông cảm, chúng tôi sẽ xử lý vết bẩn trên túi ngay lập tức.” Nhưng Minh Anh không nghe. Cô khoanh tay, giọng lạnh lùng: “Tôi không cần thông cảm. Tôi không muốn ngồi chung với một người như ông ta. Gọi quản lý của cô ra đây!”

Không khí trong khoang trở nên ngột ngạt. Các hành khách bắt đầu xì xào. Một người đàn ông trung niên thì thầm với vợ: “Cô ta quá đáng thật, ông cụ đã xin lỗi rồi mà.” Một cô gái trẻ, ngồi ở hàng ghế phía sau, lén lấy điện thoại, quay lại cảnh tượng. Nhưng không ai dám lên tiếng can thiệp. Minh Anh quá nổi tiếng, hình ảnh của cô thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh, và không ai muốn đối đầu với một người quyền lực như vậy.

Ông Sơn vẫn ngồi yên, không nói thêm lời nào. Ông gấp cuốn sách lại, đặt lên bàn, ánh mắt đượm buồn nhưng không chút oán giận. Ông chỉ khẽ thở dài, như thể đã quen với những lời xúc phạm trong cuộc đời mình.

Minh Anh, vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục chỉ trích: “Nhìn ông kìa, ăn mặc như người ăn xin mà cũng dám bước vào khoang này. Ông lấy tiền đâu ra mà mua vé? Chắc là đi xin xỏ ai đó chứ gì!” Những lời cay độc của cô như mũi dao đâm vào lòng tự trọng của ông Sơn, nhưng ông vẫn im lặng, chỉ cúi đầu thấp hơn.

Tiếp viên trưởng, bà Hương, một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài điềm tĩnh, bước tới. “Thưa cô Minh Anh, chúng tôi rất tiếc vì sự cố này. Chúng tôi sẽ mang chiếc túi của cô đi xử lý ngay, và chúng tôi cam kết bồi thường nếu có thiệt hại. Mong cô bình tĩnh.” Nhưng Minh Anh gạt đi: “Bồi thường? Các người nghĩ tôi cần tiền của các người à? Tôi muốn ông ta rời khỏi đây ngay lập tức!”

Cả khoang hạng nhất chìm trong sự căng thẳng. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ông Sơn, chờ đợi phản ứng của ông. Nhưng ông chỉ nhẹ nhàng gấp chiếc khăn giấy đã dùng, đặt lại lên bàn, và nói: “Tôi xin lỗi cô lần nữa. Nếu cô không muốn tôi ở đây, tôi sẵn sàng đổi chỗ.” Giọng ông bình thản, nhưng đầy phẩm giá, khiến vài hành khách không khỏi xúc động.

Minh Anh, tuy nhiên, không hề lay chuyển. Cô ngồi xuống, khoanh tay, ánh mắt vẫn sắc lạnh. “Tốt nhất là ông nên biến khỏi đây trước khi tôi mất kiên nhẫn,” cô nói, giọng thấp nhưng đầy đe dọa.

Sự việc chưa kịp lắng xuống thì Minh Anh lại tiếp tục. Cô nhìn ông Sơn từ đầu đến chân, giọng đầy khinh miệt: “Thứ nghèo rớt mồng tơi như ông mà cũng dám ngồi ở đây? Ông có biết chỗ này dành cho ai không? Những người như tôi, những người làm ra tiền, chứ không phải loại người như ông!” Những lời cô nói không chỉ xúc phạm ông Sơn mà còn khiến các hành khách xung quanh cảm thấy khó chịu.

Một người phụ nữ lớn tuổi, ngồi ở hàng ghế phía trước, lắc đầu: “Cô ta thật không biết điều. Ông cụ đã lớn tuổi, lại xin lỗi tử tế, sao cứ phải làm lớn chuyện?” Một chàng trai trẻ, đeo tai nghe, thì thầm với bạn: “Cô này chắc quen bắt nạt người khác rồi. Nhìn ông cụ tội quá.” Nhưng không ai dám lên tiếng trực tiếp. Minh Anh là một nhân vật quyền lực, và sự hiện diện của cô trong khoang hạng nhất như một lời nhắc nhở rằng cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Ông Sơn vẫn im lặng. Ông không nhìn Minh Anh, chỉ cúi xuống, đôi tay gầy guộc đan chặt vào nhau. “Tôi xin lỗi cô,” ông lặp lại, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. “Tôi không muốn làm phiền ai. Nếu cô thấy không thoải mái, tôi sẽ đổi chỗ.” Sự nhún nhường của ông càng khiến Minh Anh đắc ý. Cô nhếch môi, nói: “Đổi chỗ? Ông nghĩ ông xứng đáng ngồi ở bất kỳ đâu trên máy bay này à? Ông nên cảm thấy may mắn vì được bước vào đây!”

Tiếp viên Linh, vẫn đứng gần đó, cố gắng xoa dịu: “Thưa cô Minh Anh, chúng tôi sẽ sắp xếp để mọi người đều thoải mái. Mong cô cho chúng tôi chút thời gian.” Nhưng Minh Anh không thèm nhìn cô tiếp viên. Cô quay sang ông Sơn, tiếp tục: “Ông nhìn xem, cả người ông chẳng có gì đáng giá. Đôi dép rách, bộ đồ cũ kỹ. Ông làm gì mà có tiền mua vé hạng nhất? Nói thật đi, có phải ai đó bố thí cho ông không?”

Lời nói của Minh Anh như một cú đánh mạnh vào không khí. Một vài hành khách không kìm được, bật ra những tiếng thở dài. Cô gái trẻ quay video ban nãy giờ đã chuyển sang livestream, thì thầm với khán giả trực tuyến: “Mọi người xem này, bà tỷ phú này quá đáng thật. Ông cụ chỉ vô tình làm đổ nước thôi mà.”

Ông Sơn khẽ ngẩng đầu, nhìn Minh Anh. Ánh mắt ông không có chút giận dữ, chỉ có sự bình thản kỳ lạ. “Cô nói đúng, tôi không có nhiều tiền,” ông nói. “Vé này là do con trai tôi mua, để tôi có thể đến thăm cháu nội. Tôi không muốn gây rắc rối cho cô hay bất kỳ ai.” Lời nói của ông giản dị, nhưng đầy sức nặng, khiến vài hành khách xúc động. Một người đàn ông trung niên vỗ tay nhỏ, nhưng nhanh chóng dừng lại khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Minh Anh.

Nhưng Minh Anh không dừng lại. Cô tiếp tục: “Con trai ông? Chắc cũng chẳng khá hơn ông là bao. Loại người như các người chỉ biết làm phiền người khác!” Cô quay sang tiếp viên trưởng: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ngồi chung với ông ta. Nếu các người không đuổi ông ta đi, tôi sẽ kiện hãng hàng không này!”

Tiếp viên trưởng, bà Hương, giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt bà lộ rõ sự khó chịu. “Thưa cô Minh Anh, chúng tôi không thể yêu cầu hành khách rời khoang khi họ có vé hợp lệ. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ làm mọi cách để cô hài lòng. Chúng tôi sẽ mang chiếc túi của cô đi xử lý ngay bây giờ.” Bà ra hiệu cho Linh mang chiếc túi Hermès đi, nhưng Minh Anh giật lại. “Không ai được động vào đồ của tôi! Tôi muốn ông ta rời khỏi đây, ngay bây giờ!”

Cả khoang hạng nhất chìm trong sự căng thẳng. Một vài hành khách bắt đầu quay video công khai, không còn lén lút nữa. Minh Anh dường như không để ý, hoặc không quan tâm. Cô ngồi xuống, khoanh tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào ông Sơn, như thể muốn ông tự cảm thấy xấu hổ mà rời đi.

Ông Sơn, vẫn bình thản, mở lại cuốn sách của mình. Ông lật từng trang, như thể những lời xúc phạm của Minh Anh không hề chạm đến ông. Nhưng đôi tay ông run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà vì tuổi già và những vết thương chiến tranh từ hàng chục năm trước.

Ngay lúc Minh Anh đang cao giọng, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ trợ lý hiện trên màn hình: “Chị Minh Anh, đối tác Nhật Bản vừa hủy hợp đồng dự án 200 tỷ. Họ nói phong cách làm việc của chúng ta thiếu tôn trọng, nhân viên ứng xử ngạo mạn. Họ không muốn tiếp tục.”

Minh Anh đọc tin nhắn, tay cô run lên. Cô mở khóa điện thoại, đọc lại lần nữa, như thể không tin vào mắt mình. Dự án này là tâm huyết của cô trong ba năm qua. Cô đã bay sang Nhật Bản hàng chục lần, tổ chức vô số cuộc họp, và đầu tư không chỉ tiền bạc mà còn danh tiếng, thời gian, và cả giấc mơ của mình. Đây là cơ hội để Minh Anh Group trở thành một tên tuổi toàn cầu, và giờ đây, mọi thứ sụp đổ chỉ trong một dòng tin nhắn.

Cô ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Những lời mắng mỏ dành cho ông Sơn đột nhiên trở nên xa xôi. Cô cố gắng gọi cho trợ lý, nhưng đầu dây bên kia chỉ là những lời giải thích mơ hồ: “Họ nói đã cảnh báo nhiều lần về thái độ của đội ngũ chúng ta, nhưng không có cải thiện. Họ không muốn làm việc với một công ty thiếu đạo đức.” Từ “thiếu đạo đức” như một nhát dao đâm vào tim Minh Anh. Cô luôn tự hào về sự cứng rắn, quyết đoán của mình, nhưng giờ đây, chính sự cứng rắn ấy đang phản bội cô.

Minh Anh nhìn sang ông Sơn, người vẫn ngồi yên lặng, đọc sách. Lần đầu tiên, cô cảm thấy một chút bất an. Nhưng cô nhanh chóng gạt đi, tự nhủ rằng chuyện này không liên quan gì đến ông lão nghèo khổ kia. Cô mở laptop, cố gắng kiểm tra email từ đối tác Nhật Bản, hy vọng có thể cứu vãn tình hình. Nhưng email từ phía đối tác chỉ có vài dòng ngắn gọn, xác nhận rằng họ đã chấm dứt hợp đồng và không có ý định thương lượng lại.

Cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ. Tâm trí cô rối loạn, xen lẫn giữa cơn giận dữ với ông Sơn và nỗi hoảng loạn về dự án vừa mất. “Mình không thể để chuyện này kéo mình xuống,” cô tự nhủ. “Mình là Minh Anh, mình sẽ vượt qua.”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, một giọng nói nhỏ bé vang lên, cảnh báo rằng mọi thứ đang bắt đầu sụp đổ.

Ở hàng ghế phía sau, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ đột nhiên đứng dậy. Đó là bà Mai, mẹ của Minh Anh, người đã im lặng suốt từ đầu chuyến bay. Bà bước tới, đôi mắt đỏ hoe, nhìn ông Sơn và bật khóc: “Anh Sơn… là anh thật sao?”

Minh Anh ngỡ ngàng quay sang mẹ. “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ quen ông ta à?” Nhưng bà Mai không trả lời ngay. Bà nắm lấy tay ông Sơn, giọng nghẹn ngào: “Anh Sơn, em không ngờ có ngày gặp lại anh. Cả nhà em mang ơn anh suốt đời…”

Hành khách xung quanh im phăng phắc, chăm chú lắng nghe. Bà Mai kể lại, giọng run run: “Năm 1987, gia đình tôi gặp nạn. Mùa màng thất bát, nhà không còn hạt gạo nào. Minh Anh lúc đó mới 4 tuổi, ốm yếu, đói đến ngất đi. Chính anh Sơn đã cho chúng tôi ở nhờ trong căn nhà tranh của anh, chia sẻ từng bát cơm, từng củ khoai. Nếu không có anh, cả nhà tôi đã không sống nổi qua mùa đông năm đó.”

Minh Anh đứng sững, như bị ai đó tát mạnh vào mặt. Cô nhìn ông Sơn, người mà cô vừa nhục mạ, và cảm giác hối hận bắt đầu dâng lên. Ông Sơn khẽ gật đầu với bà Mai, giọng trầm ấm: “Chị Mai, chuyện cũ rồi, đừng nhắc nữa. Tôi chỉ làm những gì mình nên làm.”