Mùi hoa hồng trắng ngập tràn căn phòng. Ánh nến lung linh hắt lên chiếc váy cưới lộng lẫy, biến Thảo thành một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Cô cười rạng rỡ, nụ cười hạnh phúc của một cô gái vừa tìm thấy hoàng tử của đời mình. Khoa, chồng cô, là một doanh nhân thành đạt. Anh điển trai, lịch lãm, và có một sự nghiệp khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Thảo, một cô gái xuất thân bình thường, không ngờ mình lại có thể kết hôn với một người như anh. Đêm nay là đêm tân hôn, đêm của tình yêu và sự lãng mạn.
Khoa mở sâm panh, tiếng nổ vang lên giòn giã. Anh rót rượu ra hai chiếc ly pha lê, đưa cho Thảo.
"Chúc mừng em, bà xã," anh nói, giọng anh ấm áp.
Thảo mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh hạnh phúc. Cô nhấp một ngụm rượu, cảm nhận vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
"Anh, em yêu anh," cô thì thầm.
Khoa đặt ly rượu xuống, anh bước đến chiếc bàn làm việc, lấy ra một quyển sổ và một cây bút. Thảo nhìn anh, cô không hiểu anh đang làm gì.
"Anh có một việc muốn nhờ em," Khoa nói, giọng anh trang nghiêm.
Thảo ngạc nhiên. "Việc gì vậy anh?"
"Đây là sổ chi tiêu. Từ hôm nay, em sẽ là người quản lý tài chính trong nhà. Em phải ghi chép lại từng khoản chi, dù là nhỏ nhất," Khoa nói, vẻ mặt anh nghiêm túc. "Mỗi tháng, anh sẽ kiểm tra. Nếu có sai sót, em sẽ phải giải trình."
Thảo chết lặng. Nụ cười trên môi cô cứng lại. Cô cảm thấy một sự lạnh lẽo lan tỏa trong người. Đây là đêm tân hôn, và chồng cô đang giao cho cô một nhiệm vụ, một nhiệm vụ khô khan và lạnh lẽo.
"Và đây là chìa khóa phòng làm việc của anh," Khoa tiếp tục. "Em phải giữ gìn nó sạch sẽ, gọn gàng. Mọi thứ phải được đặt đúng vị trí. Anh không muốn bất cứ thứ gì bị xê dịch. Anh có quy tắc riêng của mình."
Thảo cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô nhìn quyển sổ, nhìn chiếc chìa khóa. Cô cảm thấy mình không phải là một người vợ được yêu thương, mà là một nhân viên mới bị giao nhiệm vụ. Cô cảm thấy một sự ngột ngạt, một sự khó chịu.
"Anh... anh nói gì vậy?" Thảo hỏi, giọng cô run run.
"Anh nói sự thật. Anh là một người sống có quy củ. Anh muốn mọi thứ phải ngăn nắp, có kế hoạch. Anh muốn em cũng như vậy," Khoa nói, vẻ mặt anh không chút cảm xúc.
Thảo im lặng. Cô không biết phải nói gì. Cô cầm lấy quyển sổ và chiếc chìa khóa, lòng cô nặng trĩu. Đêm tân hôn của cô, đêm tân hôn mà cô đã mơ ước, đã kết thúc bằng những quy tắc vô hình, những quy tắc đã biến cô thành một người xa lạ.
Chương 2: Cảm Giác Ngột Ngạt Và Sự Thẳng Thắn
Cuộc sống hôn nhân của Thảo dần trở thành một bản kế hoạch được vạch sẵn. Mỗi sáng, cô phải thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng theo thực đơn đã được lên sẵn. Mỗi ngày, cô phải ghi chép lại từng khoản chi, từ tiền rau, tiền thịt, đến tiền đi chợ. Cô cảm thấy mình như một kế toán viên, chứ không phải một người vợ.
Phòng làm việc của Khoa trở thành một "thánh địa". Cô phải lau dọn, sắp xếp mọi thứ theo đúng vị trí. Cô không được phép xê dịch bất cứ thứ gì, dù chỉ là một cây bút. Cô cảm thấy mình như một người giúp việc, một người giữ gìn.
"Anh ơi, em có thể mua một chiếc váy mới không?" Thảo hỏi một ngày nọ, giọng cô rụt rè.
Khoa nhìn vào quyển sổ chi tiêu. "Em đã mua một chiếc váy tuần trước. Em không cần một chiếc váy mới."
Thảo cảm thấy một sự tủi thân. Cô là vợ anh, nhưng cô không có quyền quyết định chi tiêu cho bản thân.
Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng son. Lồng son lộng lẫy, nhưng cô không có tự do. Cô nhớ lại những ngày tháng sống một mình, tự do làm những gì cô muốn.
Sự ngột ngạt dần lên đến đỉnh điểm. Một đêm nọ, khi Khoa đang ngồi làm việc, Thảo bước vào phòng.
"Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh," Thảo nói, giọng cô run run.
Khoa ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh nghiêm nghị.
"Anh, em không thể sống như vậy được nữa," Thảo nói, nước mắt chảy dài.
Khoa sững lại. "Em nói gì?"
"Em không thể sống với những quy tắc này. Em cảm thấy mình như một nhân viên bị giám sát, không phải là vợ anh. Em cảm thấy mình không được yêu thương. Em cảm thấy mình không có tự do."
Khoa im lặng. Anh nhìn Thảo, đôi mắt anh không chút cảm xúc.
"Anh ơi, em cần một cuộc sống thực sự. Em cần một người chồng yêu em, tôn trọng em, chứ không phải một người quản lý," Thảo nói, giọng cô nghẹn lại.
Khoa vẫn im lặng. Thảo nhìn anh, cô cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết, anh sẽ không hiểu. Anh đã quen với cuộc sống này.
"Em xin lỗi, em không thể tiếp tục nữa," Thảo nói, rồi cô quay lưng, bước ra khỏi phòng.
Khoa ngồi lại một mình, trong căn phòng tĩnh lặng. Anh nhìn quyển sổ chi tiêu, nhìn chiếc chìa khóa. Anh cảm thấy một sự trống rỗng, một sự cô đơn.
Anh đã quen sống có quy củ. Anh đã quen kiểm soát mọi thứ. Anh nghĩ, đó là cách để anh thành công, để anh có một cuộc sống ổn định. Anh không biết rằng, những quy tắc đó đã đẩy người vợ anh yêu ra xa.
Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Anh đi tìm Thảo. Anh thấy cô đang ngồi ở ban công, nhìn ra ngoài trời.
"Thảo ơi," anh gọi.
Thảo quay lại, đôi mắt cô sưng húp.
"Anh... anh đã quen sống như vậy," Khoa nói, giọng anh nghẹn lại. "Anh đã quen sống có quy củ. Anh nghĩ, đó là cách tốt nhất cho cả hai. Anh không biết rằng, anh đã làm em đau khổ."
Thảo nhìn anh, cô thấy sự hối hận trong đôi mắt anh.
"Anh xin lỗi em," Khoa nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh. "Anh đã sai rồi."
Chương 3: Sự Điều Chỉnh Và Thấu Hiểu
Từ ngày đó, cuộc sống của họ thay đổi. Khoa không còn kiểm soát chi tiêu của Thảo nữa. Anh vứt bỏ quyển sổ chi tiêu, và nói với cô, "Em cứ chi tiêu đi. Em là vợ anh, em có quyền."
Anh cũng không còn bắt cô giữ gìn phòng làm việc theo quy tắc nghiêm ngặt nữa. Anh nói, "Em cứ làm những gì em muốn. Em là người chủ của căn nhà này."
Khoa bắt đầu học cách sống mềm mại hơn. Anh dành thời gian cho Thảo, cùng cô đi dạo, đi xem phim. Anh học cách lắng nghe cô, học cách chia sẻ với cô.
Thảo cũng học cách chấp nhận và thay đổi. Cô dạy anh sống mềm mại hơn. Cô dạy anh cách cảm nhận cuộc sống, cảm nhận những điều nhỏ nhặt.
"Anh ơi, anh nhìn này," Thảo nói, rồi cô đưa cho anh một bông hoa. "Bông hoa này đẹp không anh?"
Khoa mỉm cười. "Đẹp lắm em."
"Anh thấy không? Cuộc sống không phải lúc nào cũng là những con số, những quy tắc. Cuộc sống là những điều nhỏ nhặt, những điều đẹp đẽ này."
Khoa gật đầu. Anh hiểu. Anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Anh đã bỏ lỡ những bông hoa, những nụ cười, những khoảnh khắc.
Hôn nhân của họ dần trở nên thực tế hơn, không còn là một kế hoạch lạnh lẽo. Nó là sự điều chỉnh và thấu hiểu giữa hai con người khác biệt.
Một buổi tối, Khoa ngồi ở ban công, cùng Thảo. Anh cầm tay cô, đôi tay cô ấm áp.
"Em ơi, anh cảm ơn em. Cảm ơn em đã dạy anh cách yêu," Khoa nói.
Thảo mỉm cười. "Anh ơi, chúng ta đã học cách yêu nhau."
Khoa nhìn Thảo, đôi mắt anh tràn đầy tình yêu thương. Anh biết, anh đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là quyền lực. Hạnh phúc là được ở bên người mình yêu, được chia sẻ với người mình yêu.
Và Thảo, người vợ đã từng cảm thấy bị giám sát, đã tìm thấy hạnh phúc. Cô đã học được rằng, tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, mà là sự thấu hiểu. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.